 |
Tranh từ twitter https://twitter.com/DondonPowder917 |
Cuộc sống chung nhà đầy hồi hộp và phấn khích giữa 1 trai gay và 1 trai thẳng
Tác giả: Hinaga - Truyện gốc: https://www.pixiv.net/novel/series/697988
Nhân vật:
- 明石善人: Akashi Zento (Nhân vật chính)
Gay, furry mèo, rất đáng thương - 赤木大智: Akagi Daichi (Nhân vật chính)
Trai thẳng, furry chó, nó có thẳng thật không vậy - 田折泰利: Taori Yasutoshi
Bạn cùng đại học, furry báo, thay người yêu như thay áo - 穂積悟: Bozumi Satoru
Bạn cùng đại học, furry ngựa, giờ vẫn thấy hắn bí ẩn
10/08/2016: Đứng thứ 84 trong bảng xếp hạng tiểu thuyết nam, thành thật cảm ơn mọi người!
~~~~~
“Tới rồi tới rồi!”
Daichi hào hứng lăn ra thảm. Chúng tôi vừa được cô nhân viên cáo tốt bụng của nhà trọ kiểu Nhật này dẫn tới một căn phòng nhỏ nhắn đẹp đẽ trưng bày đầy những vật dụng truyền thống.
“Ê, bọn mày ở phòng bên cơ mà! Cút sang bên đấy mà để đồ!”
“Ầy, lâu lắm tao mới được ở kiểu trọ này, từ hồi đi tham quan với trường rồi ấy chứ, để tao tận hưởng tí đê!”
Bốn đứa chúng tôi - chắc chẳng cần nói là bốn đứa nào nhỉ - đang đi trọ tắm suối nước nóng ở trên núi ngoại thành. Thế quái nào mấy đứa học sinh ồn ào như bọn tôi lại đến cái quán trọ lâu đời ít người biết đến để tắm tiên giữa thiên nhiên hùng vĩ vậy?
Tôi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cơ mà sao chuyện lại thành thế này thì tôi cũng vẫn không thể hiểu nổi.
~~~~~
“Oài…”
Nay nóng vãi. Bọn tôi lẽ ra đang tận hưởng kì nghỉ hè đầu tiên trong đời đại học, nhưng mà méo thể. Thay vào đó, trong căn phòng oi bức này, hai đứa bọn tôi đang dành thời gian để giằng nhau vị trí trước cái quạt điện.
“Zen-chan, tránh ra chút đê! Cứ thế này thì tao thành hotdog mất TT,TT!”
“Ếu nhé! Mày to như voi ý, ngồi trước quạt thì tao được tí gió nào nữa!”
“Tao có thích thân hình to vầy đâu TT,TT”
“Ờ, thế nên cứ im im mà thành hotdog đê!”
“Ứ ừ, mày tàn nhẫn thế TT,TT”
Mày đừng có nũng nịu nữa. Đáng yêu thì đáng yêu thật đấy, tao yêu mày thì cũng yêu thật đấy, có điều giờ thì tao yêu cái quạt hơn! Xin lỗi nhá!
Liếc mắt nhìn sang, Daichi đang nằm ngửa trên sofa, tay điên cuồng phẩy cây quạt nan be bé. Cảm giác tội lỗi vụt qua trong đầu óc tôi, nhưng mà không may làm sao, không khiến tôi từ bỏ cái vị trí đắc địa này.
… Mà, nó ấy, nhìn kĩ mới thấy áo nó mặc hở eo. Mồ hôi chảy ròng trên bụng, tôi liếc nhìn qua lớp áo phông ướt đẫm mồ hôi ở những múi cơ, tim bồi hồi đập. Quả nhiên nửa kín nửa hở như này đáng sợ hơn rất nhiều, kích thích hơn rất nhiều so với ở trần hẳn như hôm nọ.
Tuy là tôi đang hình dung ra một bức tranh thật đẹp đẽ nhưng đời nào tôi dám chăm chú nhìn vô chứ. Ngoảnh ánh mắt đi như thể tôi vừa thấy gì đó kì cục, tôi bắt đầu mở miệng “ô” “a” trước cái quạt cốt là để đánh tan mấy thứ suy nghĩ dâm tà trong đầu óc, để đánh tan những ham muốn trong lòng.
“Thôi mà, nóng vãi nồi ra ý. Tao điên mất TT,TT”
Thằng chả vừa dứt lời đã ôm tôi từ phía sau làm mớ lông dày chưa kịp thích ứng với mùa hè của tôi dính bết cả vào.
“Éc”
Ư… Thích th… Éo thích, nóng vãi nồi ra… Khéo là tình yêu mười nghìn năm tao dành cho mày cũng bốc hơi dưới sức nóng này quá… Cút ngay thằng cờ hó này…
“Sao, nóng hông.”
“Đừng có trêu bố mày!”
Chuyện này nếu ngày thường thì hẳn rất hạnh phúc đấy, nhưng dưới cái nóng này thì chỉ thấy khó chịu thôi. Ý tôi là tôi cũng sướng nhưng mà lúc khác thì hơn. Chẳng hạn như lúc cái rét dần buốt giá mỗi độ đông này, nếu có thể thì ta sẽ cùng ôm ấp sưởi ấm bằng thân nhiệt của nhau… Kiểu kiểu đó…
“Cút ra coi, nóng vãi ý!”
“Không ngờ là Zen-chan không chống cự gì đấy!”
“Im mồm rồi xê ra coi thằng lợn!”
“Nhưng tao là chó mà!”
Ơ cái đ… Tao đang không hiểu tao bị hun bởi cái nóng như thiêu của trời hay bởi hơi ấm của mày nữa. Nhưng mà hãy thôi kích thích tao đi, tao đang thích mày mà!
Nhưng ngay lúc chúng tôi bắt đầu quen với cảm giác này như một cặp đôi thực thụ thì điện thoại nó có thông báo. Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sức nóng đến phát điên này!
“Alo, à Yasutoshi à. Sao đấy?”
Yasutoshi à? Thế chắc nó lại tính mời đi đâu rồi.
“Ừ, bọn này đang siêu rảnh luôn!... Thật á?”
Sau vài câu ậm ừ qua chuyện, nó cũng cúp máy và quay lại báo tin cho tôi:
“Ta đi nhá!”
“Hử? Đi đâu cơ?”
“Suối nước nóng!”
“Ớ… Từ từ coi!”
“Mày thôi cái mặt đó và chuẩn bị đi nào! Bọn nó đến bây giờ đấy!”
“Từ từ mày nói rõ tí nào!”
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Vừa có thảm họa thiên nhiên à? Hay người ngoài hành tinh xâm lược? Có khi là hoạ diệt chủng cũng nên. Dù gì thì tôi cũng đang cóc thể hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đang loạn như cào cào mà nó lại còn giục tôi nữa chứ:
“Thì đi suối nước nóng ý!”
“Mày giải thích kĩ tí nào?”
Cuối cùng sau một hồi hỏi han chán chê với Daichi, tôi vẫn cóc hiểu gì, vẫn bị bắt chuẩn bị quá nửa số đồ. Trong khi chuẩn bị thì Yasutoshi và Satoru cũng tới đón bọn tôi lên xe buýt hai chiều ở ga và giải thích mọi chuyện:
“Chẳng là bố mẹ Satoru có cho mấy vé ở trọ Nhật, mà hôm nay hết hạn mất rồi!”
“Nên bọn này nghĩ gấp thế này mới thêm 2 đứa bọn mày nữa là vừa xinh!”
“Thì đúng là thế mà Zen-chan nhỉ!”
“Vừa xinh cái đầu mày!”
Thông tin trễ nải vãi ra. Sao lúc đấy mày không nói rõ thế này hả Daichi?
Trong lúc tôi còn đang phàn nàn này nọ thì chiếc xe buýt đã ung dung leo đường núi rồi. Hầy, dẫu là tôi đã hình dung được chuyện sẽ tiến triển đến mức nào thì tôi vẫn chẳng khác trước, vẫn để mình bị cuốn vào thứ nhiệt tình của bọn nó… Thật là tật xấu mà!
~~~~~
“Đi gấp vãi”
Tôi vừa nhấp thứ trà được bày sẵn trong phòng vừa quay về phía Daichi phàn nàn. Nó sắp xếp đồ đạc xong xuôi rồi lại tiếp tục bị kích động vì hào hứng với mấy món đồ tiện lợi và bộ yukata phòng tắm.
“Thì tao định đằng nào cũng lôi mày đi, thế nên nói nhiều làm gì!”
“Thế nên tao mới cáu!”
“Cáu á? Thế là mày không muốn đi à?”
“Kh… không, tao muốn đi chứ.”
“Thế thì ổn rồi còn gì!”
Thiệt tình, cái bản tính xấu xa này chẳng bao giờ thay đổi. Có lẽ tôi không ghét vì nó lôi tôi đi đâu, nhưng tôi không ưa việc nó biết xấu mà vẫn làm. Dù thích nó thật tôi vẫn không thích nổi cái tính đó.
“Chỗ này tuyệt vãi! Có thể nhìn thấy thác nước luôn kìa!”
Nghe nó ồn ã nhoài người ra cửa sổ, tôi cũng không khỏi bị cuốn theo, ngó ra ngắm cảnh. Nơi đằng xa con sông có một vách đá đen cheo leo sừng sững, khoác lên trên mình một dòng chảy trắng xoá hùng đại xối bọt nước ào ạt. Chắc có lẽ nhờ không có gì xung quanh cản trở tầm nhìn mà tôi thấy như trực tiếp cảm nhận được sức mạnh ấy.
“Xịn xò ghê!”
“Đã bảo mà, quyết định tới đây đúng đắn vãi ra!”
“Cái đó méo nói trước được!”
“Mày không ‘ngoan ngoãn’ gì cả nhể!”
Thằng khỉ này, thôi vừa cười đểu vừa nhìn bố mày đi coi. Tao phụt nước trà vô mặt mày giờ.
Sau đó, theo lời Yasutoshi thì đã cất công đến đây rồi, bọn tôi cũng tiện đi bộ rồi dạo quanh khu trọ này luôn. Bầu trời trong veo, đọng trong không khí một đôi phần oi ả. Rả rích trong không gian ấy là bản đại giao hưởng của loài ve tan hoà với tiếng thác. Thật đậm chất hè mà!
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, chúng tôi cũng trở lại nơi nghỉ chân, mặt đứa nào đứa nấy héo quắt. Dẫu là bọn tôi vừa buôn dưa lê bán dưa chuột, vừa la cà đây đó nơi đường núi, nhưng có vẻ ngoài thác nước ra thì chả có điểm tham quan nào đáng nán lại cả, kết quả là chả thăm thú được gì mấy! Mà lâu quá rồi không đi bộ nhiều thế này nên chân tôi mỏi rã cả ra rồi.
Hầy, trước vẫn nghĩ thỉnh thoảng đi bộ như này cũng tốt, cơ mà sau trải nghiệm hôm nay thì khỏi, cho cái ý niệm đó hoàn toàn bay biến khỏi trí óc là vừa!
“Đi bộ lâu mệt vãi!”
“Vẫn còn sớm, cơ mà đi tắm suối nước nóng luôn đi! Không đi sớm mặt trời lặn mất thì méo ngắm cảnh được đâu!”
Bỏ xừ, chuyện gì đến cũng đến rồi. Đến nhà trọ suối nước nóng thì tránh sao được vụ này chứ! Chỉ thấy Daichi vừa tắm xong tôi đã loạn thần rồi, giờ còn cùng tắm suối nước nóng sao? Thật hả trời? Chỉ đùa thôi đúng không?
“Zen-chan.”
Mà tệ hơn là á, tắm chung tức là bọn nó cũng nhìn thấy cơ thể trần truồng của tôi. Ôi giời ơi, mấy chục năm nay cha sinh mẹ đẻ tôi chỉ ru rú góc nhà, thể hình chắc thuộc loại tồi chưa từng thấy ấy chứ. Lộ thân hình với ba đứa cơ thể rắn chắc như bọn nó cũng đủ gọi là một kiểu cực hình chứ chẳng đùa!
“2 đứa nó cũng đi rồi kìa!”
Nói về thể hình, thằng Daichi chả tập tành gì mấy nhưng vẫn có một thân hình trong mơ, Yasutoshi thì đặc trưng chủng tộc cũng làm nó phát triển rất ổn, Satoru thì tôi không rõ nhưng mà cấu trúc cơ thể có vẻ không tồi, nói chung là thế giới này bất công vãi. À, thực ra thì chuyện này cũng có thể cải thiện bằng cách nỗ lực, nhưng mà sao xuất phát điểm khác nhau quá, làm tôi chẳng thấy vui chút nào!
“Ê mày!”
Hắn bất ngờ đè nặng lên tôi. Để ý mới thấy hắn đang nằm trên tôi từ bao giờ rồi. Nặng ghê.
“Giật cả mình! Mày làm đách gì đấy!”
“Mày lại nghĩ ngợi gì thế?”
“Có méo đâu!”
“Ờ, thế đi thôi. Ngâm mình vào nước cho nhẹ đầu đi!”
… Ừ phải. Nếu bằng cách nào đó mấy cái suy nghĩ không lối thoát này được rửa trôi sạch bách khỏi đầu óc tôi thì hay biết mấy. Cơ mà tôi không chắc là liệu tôi có thể vô tắm bình an không đây...
~~~~~
Vẫn là tôi Zento đây. Trong lúc bọn nó đang thay đồ thì tôi bắt đầu kế hoạch trốn chui trốn lủi trong toilet, bằng mọi giá trốn không phải thay đồ chung với bọn nó. Coi như trót lọt, giờ đến nhiệm vụ tiếp theo.
“Úi chà, không gian tắm rộng rãi, đã ghê”
“Phải ha!”
“Nó làm mấy vết thương lòng của tao nhẹ nhõm hẳn ấy!”
“Bố mày chán nghe chuyện đó lắm rồi!”
Phòng tắm vẫn chưa có mấy người. Bọn nó đang cười đùa nơi cửa sổ đượm mấy tia nắng chênh chếch. Làm sao để hòa mình với chúng nó bây giờ? Chắc là chỉ cần không nhìn Daichi thì chuyện sẽ ổn thôi. Chắc chắn vậy mà! Mà nói, thằng Yasutoshi lại vừa bị đá à. Mới hẹn hò tuần trước mà tuần này đã chia tay, kiếm bạn gái theo đợt hả mậy?
Kế sách của tôi là đứng trong bóng tối của khu vực tắm rửa thăm dò tình hình nhưng vị trí này tệ quá, tôi chả nhìn thấy gì sau làn hơi nước dày đặc. Giữa lúc đó, có đứa bắt chuyện từ sau lưng tôi:
“Ể? Zen-chan? Mày đang làm gì đấy?”
“Á… Ờ, Daichi à?”
Tôi hốt hoảng quay lưng lại, và tôi nhận ra mình toi đặc rồi. Cơ mà, không biết phúc hay hoạ mà không khác gì hôm trước, cái khăn tắm vẫn làm xuất sắc công việc của mình nơi nửa thân dưới của hắn. Tôi không rõ là nó có cố tình không nữa, thật sự là che quá gọn ấy!
Tôi không quá lấy làm tiếc. Giữa nhà tắm du lịch mà ngất vì chảy máu mũi hẳn là thảm lắm.
Mà, không nhìn thấy liệu có thật sự tốt không, hay trái lại càng khiến thứ suy nghĩ truỵ lạc có thêm khoảng trống để lấn chiếm… Chuyện đó… Quả nhiên tôi là một thằng biến thái đáng tởm mà!
“Sao cứ ở mãi khu tắm rửa vậy?”
“À, nhìn này, tao vẫn chưa thay lông mùa hè nên nếu không tắm kĩ trước thì tao sẽ nổi lềnh bềnh trong hồ tắm mất!”
“Ra vậy!”
Vừa nói chuyện tôi vừa đưa mắt nhìn sai hướng. Quả nhiên mắt chạm mắt làm tôi thấy ngượng quá. Không khéo thì tôi nghẻo luôn tại đây chứ chẳng đùa. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa dẹp hết liêm sỉ để láo liên nhìn nào là gáy, nào là vai, nào là mông của nó đầy thoả mãn.
“Mình muốn chạm vào… Thật đó.”
Nhưng mà tôi không có thời gian cho chuyện đó. Nó đụng vô người tôi rất tự nhiên, nhưng tôi không hiểu sao lại thấy chần chừ không dám đụng lại. Chắc tại thế mà tôi cũng không biết nên làm gì với chính mình - với chính cái đứa đang ham hố nhìn ngắm Daichi này…
“Đi tắm lộ thiên đê! Tắm lộ thiên sẽ thấy thác nước từ phía chính diện đó!”
Lại cái nụ cười đó. Dù việc ngắm mày có làm tâm trí tao vấy bẩn đến đâu đi nữa thì tao cũng không thể đừng được. Ngắm cảnh ấy à, có là gì so với ngắm mày chứ…
Daichi lôi tôi ra, mở bung cánh cửa hướng ra ngoài. Làn gió mát lướt qua trong khoảnh khắc rồi lại nhường chỗ để bầu không khí oi ả chiều hè ấp lấy tôi. Trước mắt tôi là một hồ tắm đá được bài trí như một khu vườn kiểu Nhật. Ở xa trước tầm mắt là dòng thác đầy tráng lệ.
Đã có hai, ba người khách đến, nhưng mà ai ai cũng hướng tầm mắt vào cảnh sắc nơi đây. Để không phá hỏng bầu không khí, tôi cũng yên lặng ngâm mình vào dòng nước nóng mà lặng lẽ ngắm thác nước như mọi người. Bọt nước mới nãy còn trắng xoá chẳng biết tự bao giờ đã ửng lên một màu vàng cam sáng rực.
“Tuyệt vời thật đấy!”
Vừa thả mình vào nước, nó khẽ thì thầm câu ấy vào tai tôi. Tôi bỗng thấy xấu hổ vô cùng mà không rõ tại sao, đành lờ đi cảnh vật mà nhấn chìm miệng mình xuống dòng nước.
Lâu lắm rồi tôi mới cùng nó tắm chung thế này. Nếu tôi nhớ đúng thì phải từ hồi còn bé tí cấp một, lúc mà bọn tôi còn suốt ngày nô đùa trong bồn tắm nhà hắn ta.
Tôi vô tình nhìn ngang qua nó. Daichi đang tận hưởng nhà tắm lộ thiên theo kiểu không thể cổ điển hơn: xếp khăn tắm lên trên đầu. Thôi chết tôi rồi. Tâm hồn trong sáng ngày thơ bé đã bị xoá sạch khi tôi trưởng thành. Giờ tôi chẳng thể nhìn thẳng vào nó nữa.
“Bao nhiêu năm rồi mới được tắm chung bồn với mày đấy Zen-chan. Khéo là phải từ hồi tiểu học đấy nhỉ!”
Sao mày lại có chung suy nghĩ với tao chứ thằng lợn. Tôi nghĩ tôi sẽ rụng lông vì phấn khích quá!
Rửa mặt xong xuôi tôi mới chú ý xung quanh, mấy người khác đã đi mất tự bao giờ. Phòng tắm lộ thiên này giờ chỉ còn tôi với nó.
“Zen-chan…”
“Sao đấy?”
“Không có gì, chỉ gọi chơi thôi!”
“Rảnh vãi!”
Thiệt tình, chỉ một cuộc đối thoại vớ vẩn theo kiểu sao cũng được. Nhưng chỉ có thế thôi mà lồng ngực tôi lại đầy áp cảm xúc, tôi đúng là đứa đơn giản mà.
Thực ra như vậy cũng không sao, tôi rất mãn nguyện ấy chứ. Hắn ta không chạm vào tôi, giữ một khoảng cách vừa đủ và cả hai đứa cùng cảm nhận cái ngọt ngào của một mối quan hệ trong sáng mang tên “bạn thân”. Liệu còn gì có thể phù hợp hơn được chứ?
Thứ suy nghĩ uỷ mị ấy cứ che mờ trí óc của tôi cho đến khi Yasutoshi, theo sau là Satoru, sầm sầm mở tung cửa bước vào.
“Gì đây gì đây! 2 đứa bọn mày kiếm được chỗ ngắm cảnh riêng xịn đấy! Cho tao nhập hội nhé!”
“Nó cứ liền mồm về bạn gái cũ, hai đứa bọn mày cũng nghe đi!”
“Méo nhá! Phiền chết được! Cơ mà nói thế là lại chia tay hả?”
Haha, chốn này giờ ồn ào mất rồi. Chẳng còn cái bầu không khí lúc nãy nữa. Giá mà bọn nó không vào, giá mà nơi này vẫn không có vị khách nào khác thì tốt biết mấy!
~~~~~
Tắm xong rồi, ăn ở căng tin tuy hơi vật vã nhưng cũng xong rồi. Sao tôi vật vã á? Tại Daichi nó đang mặc Yukata
[9] thôi! Bọn tôi còn qua phòng Yasutoshi chơi bài chém gió vui vẻ chán chê rồi mới quay lại phòng mình.
Nào ngờ ở đây lại nảy ra thêm một vấn đề nữa.
“Chỗ này ngon vãi!”
“Không ngon chút nào!”
Vì lí do gì mà lại trải nệm sát nhau như thế này? Người chuẩn bị phòng nghĩ cái quái gì vậy? Mà thế bất nào trong chốc lát tôi lại muốn gần gũi nó vậy chứ. Với lại sao nó cao hứng vậy nhỉ?
“Làm tao nhớ đợt đi du lịch với trường ghê. Phòng thì bé tí trải kín đệm luôn ha!”
“Ờ, phòng này rộng hơn nên dịch mấy cái đệm ra xa nhau tí đi!”
“Ớ? Thế này ổn rồi mà!”
“Ổn đâu mà ổn?”
“Không ổn chỗ nào? Hay là… mày ghét ngủ với tao vậy sao TT,TT”
“Không, làm gì có chuyện đó!”
“Thế không cần dịch ra đâu!”
Tao ghét mày… Rõ là mày biết tao thích mày nên mày có tình chọc điên tao phải không?
Bị ép, tôi đành chuẩn bị tinh thần chịu trận. Vừa thở dài tôi vừa nằm xuống đệm. Daichi cũng nằm xuống cạnh tôi. Và chỉ vài câu nói chuyện tôi đã bắt đầu nghe tiếng thở vào giấc của nó. Mày giỏi ngủ thật đấy nhỉ!
Tôi tắt đèn rồi cũng bò lại vào chăn đệm, thầm nghĩ nếu không có gì xảy ra thì tốt quá. Nhưng không hẳn thế, tôi hình như cũng mong muốn một chuyện gì thì phải. Chẳng là ngày xưa nó có một thói quen xấu lắm, nếu nó vẫn chưa thay đổi thì…
“...”
… Nó vươn tay ra đặt quanh eo tôi. Thôi xong, nó 18 tuổi rồi nhưng cái tật xấu đó vẫn còn. Đùa à? Tôi có ngờ tới nhưng tôi chưa kịp chuẩn bị mà!
Cái tật xấu cứ ngủ là ôm… giờ vẫn chưa khắc phục được sao…
Vụ này chính là lí do tôi từ chối đến nhà nó ngủ khi vào trung học đó. Nếu chuyện này mà xảy ra vào cái thời kì nhạy cảm đó thì chắc chắn tôi không giữ nổi lí tính. Chắc chắn, vì giờ tôi đã học đại học mà tôi cũng sắp không giữ nổi mình rồi. Chết rồi. Chết tôi rồi…
Và chỉ vài phút sau toàn bộ cơ thể tôi đã nằm gọn trong vòng tay nó. Cứ nghĩ nó làm tất cả những chuyện này nhưng chẳng phải vì nó có chủ ý lại tôi lại sôi hết cả máu lên. Điên thật.
“Không ngờ là Zen-chan không chống cự gì đấy!”
Cái giọng đầy lươn lẹo của nó lại vang lên trong tâm trí của tôi làm tôi càng thêm lộn ruột. Tao làm sao mà chống cự được chuyện này chứ, thằng đần.
Sao mà chống lại được cánh tay này, hơi ấm cơ thể này, mùi hương mới lạ này, cả hơi thở của giấc ngủ bình yên này nữa, chống làm sao được.
Tim tôi đập như thể nó đương chực chờ phát nổ. Nhưng ngay lúc đó tôi lại thấy sự ngu ngốc trong mình bắt đầu lớn dần, tôi bắt đầu thấy xấu hổ hơn bao giờ hết. Mày mong chuyện này diễn ra, để rồi giờ nó diễn ra rồi thì mày lại xấu hổ sao hả Zento? Mày có khác gì thằng ngốc không chứ!
Mà tệ hại hơn, tôi lại đang khát dục ngay lúc này đây. Cái gì mà “một mối quan hệ trong sáng” hả! Tôi cười nhạo chính mình. Hoá ra chưa bao giờ tôi mong muốn tôi với nó mãi là “bạn thân” như giờ. Tôi muốn hơn thế!
Cuối cùng thì cứ lo lắng mãi, tôi chưa kịp ngủ sâu thì trời đã sáng mất rồi.
Còn nó, chẳng đời nào biết được tại sao tôi lại chọc nó thức dậy.
~~~~~
[9]: Yukata là một kiểu đồ rộng rãi mặc trong các nhà tắm công cộng của Nhật, khá là gợi cảm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét